Thứ 7 Tuần V Thường Niên-A

BÁNH HÓA NHIỀU
Mc 8,1-10
---------------------
Có lẽ đối với 5.000 người dự bữa tiệc, phép lạ này không bao giờ quên được những giây phút tuyệt vời khôn tả của buổi chiều có một không hai trong đời họ.
Suốt mấy ngày đường miệt mài theo Chúa, người ta quên ăn, quên ngủ. Càng nghe Chúa giảng càng muốn nghe thêm, càng thấy Chúa làm phép lạ càng say sưa chiêm ngưỡng quyền năng và uy tín tuyệt vời của Chúa. Lòng tin của họ sôi lên như lửa bốc. Vậy mà để kết thúc một chiến dịch loan báo Tin mừng, Chúa còn ban tặng cho họ một bữa tiệc lạ lùng. Ai cũng được dự bữa tiệc phép lạ. Ai cũng được no nê thỏa mãn mà không mong chi hơn nữa. Tình hình sôi động đến nỗi người ta đồng loạt bầu Chúa lên làm vua, khiến Ngài phải lánh mình lên núi. Các môn đệ thì Ngài ra lệnh đi ngay sang bờ biển bên kia ngay lập tức.
Điều bày tỏ của Chúa cho các môn đệ là : “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn”(Mc 8, 2).
Ai đi theo Chúa lúc đó cũng như suốt dòng lịch sử Giáo hội, ngay cả hôm nay Chúa cũng không bao giờ bỏ quên họ. Bạn đi theo Chúa không phải ba ngày, ba tuần, ba tháng mà suốt cả cuộc đời người, hãy luôn nhớ lấy: Bạn đang ở trong trái tim Ngài đấy. Bạn có tin như vậy không ? Và đó có phải niềm vui lớn nhất cho đời mình không?. “Vui lên anh em hãy vui lên trong Chúa” thánh Phao-lô đã chia sẻ với chúng ta cách đầy xác tín. Vì Ngài đã cảm nhận sâu xa rằng: “Không có gì tách khỏi chúng ta ra khỏi tình yêu Chúa Ki-tô”(Rm 8, 35a).
Nhưng Ngài có quyền năng vô biên, Ngài còn muốn các môn đệ tham dự vào quyền năng đó, cho nên Ngài nói với họ : “Chính anh em hãy cho họ ăn”. Họ có thể cho được cái gì giữa sa mạc hoang vu ấy. Có chứ, Chúa đã nói rồi: “Ta chạnh lòng thương dân này quá”. Trước hết các môn đệ đã đồng cảm, đồng thương với Ngài. Ai mà không có phím đàn lòng dành cho điệu ca yêu thương. “Hãy cho họ ăn”, hãy thương họ thực sự đi, cần cõi lòng cái đã, mọi sự Chúa lo liệu cho.
Trên con đường lý tưởng bác ái xã hội của chúng ta, tình thương vẫn là nền tảng, là ánh sáng, là động lực, ta đừng quên điều đó. Đừng nhìn thực tế vượt quá sức mình để rồi ngại ngùng. Chúa ở đây, Chúa biết khả năng của chúng ta bao nhiêu. Chúng ta chỉ thấy cái vật chất và tình thế trước mắt, nhưng không thấy được bàn tay và sung mãn giàu có của Ngài đâu. Cứ tin đi, Ngài đang ra lệnh : “Anh em hãy cho họ ăn”. Nói cách khác, anh em hãy bắt chước Thầy để yêu thương họ.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu yêu mến, chúng con chiêm ngắm dung nhan, cặp mắt Chúa đang nhìn vào đám đông đói lả, dưới ánh chiều tà của sa mạc. Chúng con như thấy được trái tim Chúa đang rung động, đang héo hắt vì yêu thương đoàn người chất phác, dễ thương, nghèo khó, bệnh tật, tất cả là đối tượng của tình yêu Chúa. Chúa muốn ôm tất cả vào lòng, muốn trút lên họ khối tình yêu bao la của Chúa cho họ.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết yêu, biết quan tâm, biết dâng hiến đời mình cho bao cõi đời còn cần đến tình thương. Xin Chúa đừng để chúng con thờ ơ trước bao nỗi niềm đau khổ, thao thức của tha nhân. Xin Chúa làm cho chúng con biết nhạy cảm thật sự khi nói đến những người bị loại trừ, những người thiếu thốn, những nạn nhân của bệnh tật, thiên tai, chiến tranh v.v…
Chúa ơi ! Dung mạo người môn đệ đích thực đang được Chúa phác họa hôm nay : Đó là người luôn sát cánh với Chúa, nghe Chúa ra lệnh, thực hiện lời Chúa để phục vụ cộng đoàn. Ước chi, không bao giờ con từ chối một việc phục vụ nào. Ước chi, con đoán trước được ai cần đến con, và con luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ họ. Amen!
Gm. Phaolô Nguyễn Thanh Hoan