Thứ 3 Tuần XIV Thường Niên-A

132 07/07/2020
Thứ 3 Tuần XIV Thường Niên-A

KHÔNG ƯA ĐỔ THỪA CHO XẤU
Mt 9,32-38
----------------------

 

Lại thêm một giai thoại Chúa chữa lành, một thứ bệnh làm ta phải ngạc nhiên, quỷ ám và làm cho người ta phải câm, khi Chúa trừ quỷ thì người câm lại nói được.

 

Quả thực, lời nói là hồng ân của Chúa, con người câm chỉ biết mình, không làm sao để thông cảm chia sẻ được với mọi người. Nỗi khổ này không phải nhỏ.

 

Nhưng đây cũng là một biểu tượng rõ rệt là ma quỷ có mặt khắp nơi. Ngay nơi miệng lưỡi chúng ta, sa-tan cũng can thiệp vào để gây đau khổ cũng có, mà gây tội lỗi cũng nhiều. Vì biết bao tội lỗi xuất phát từ lời ăn tiếng nói của chúng ta. Nói xấu, nói hành, nói tục tĩu, nói lời phê phán chê trách, nói dối, xúi dục người khác phạm tội.

 

Lạy Chúa, xin chữa lành miệng lưỡi đầy tội lỗi của chúng con.

 


Ngay trong phép lạ Chúa chữa lành người bệnh này, thì cũng từ miệng lưỡi sinh ra hai đều trái ngược. Người dân chất phác ngợi khen Thiên Chúa, người Biệt phái lại xuyên tạc quyền năng ma quỉ. Thật nguy hiểm cho miệng lưỡi ! Cho nên có câu tục ngữ “người khôn trước khi nói uốn lưỡi bảy lần”. Có nghĩa là người ta phải biết thận trọng, khôn ngoan trong lời nói.

 

Đối với Chúa Giê-su, Ngài không sợ gì những lời dèm pha của kẻ thù. Chúa cứ tiếp tục làm hai công tác nối tiếp nhau : Chúa rao giảng và chữa lành bệnh tật. Đó là tình yêu dạt dào của Người. Và Ngài tạo nên một kiểu mẫu loan báo tin mừng cho Giáo hội mọi thời đại.

 

Cầu nguyện

 

Lạy Chúa Giê-su yêu mến ! ba năm rao giảng của chúa như một mùa ươm gieo hạt giống Nước Trời. Chúa không ngừng rao giảng khi thì trong hội đường Do thái, khi trên núi, khi ở đồng bằng, khi trên bờ biển, khi dưới bóng cây, khi ở trong các tư gia.

 

Chúa cũng không ngừng ban phát ơn lành cho bao người đau khổ, kẻ câm được nói, kẻ què được đi, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại…

 

Con nhìn ngắm dung nhan hiền từ của Chúa với cặp mắt dịu dàng, với đôi bàn tay êm ái. Chúa không ngừng xoa dịu vết thương đau của nhân loại.

 

Chúa còn tỏ nỗi xót xa khi thấy đám người khổ không ai bệnh vực, không ai giúp đỡ. Chúa thấy họ và cảm thương họ như đàn chiên không người chăn dắt.

 

Cho nên, dù các tông đồ còn là những người mới mẻ, giáo lý chưa có bao nhiêu, kỹ thuật truyền bá Tin mừng không thể lưu loát, Chúa vẫn sai họ đi để họ phục vụ Tin mừng. Họ không đi về thành phố nhưng họ đến với dân nghèo trong các làng mạc nông thôn.

 

Nỗi niềm yêu thương của Chúa gói ghém lại trong lời kêu gọi : “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít, các con hãy xin chủ ruộng là Chúa Cha sai nhiều thợ gặt ra đi”.

 

Lạy Chúa, con hoàn toàn chia sẻ với Chúa những tâm tình bức xúc trước nhu cầu loan báo Tin mừng qua mọi thời đại. Xin Chúa gọi con, xin Chúa sai con đi, xin Chúa tăng cường cho con niềm tin và quyết tâm tận hiến mạnh mẽ, để con trở thành người chiến sĩ Tin mừng, luôn luôn con trông cậy Chúa. Vì không có Chúa, con không thể làm được việc gì. Amen.

 

Gm. Phaolô Nguyễn Thanh Hoan

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

TOP