ĐÔI NÉT VỀ THÁNH AUGUSTINO

195 27/08/2020
ĐÔI NÉT VỀ THÁNH AUGUSTINO
" YÊU THƯƠNG RỒI HÃY LÀM NHỮNG GÌ BẠN MUỐN"
 
- Thánh Augustino -
------------------------------------------------------------------------
 
 
Cách nay khoảng 1600 năm, tức vào năm 386, sự hoán cải của Aurelius Augustino đã diễn ra. Đây là một sự kiện tâm linh vẫn còn chiếu sáng và ảnh hưởng tới thời đại hôm nay.
 
 
Cuộc sống của con người này (354-430) rất hấp dẫn nơi nhiều khía cạnh của nó, và là nét điển hình trong sự mãnh liệt và tính chân thực của việc tìm kiếm: một cuộc sống đầy căng thẳng trong một thời điểm bị thay đổi tận căn nơi tất cả các lãnh vực, tương tự như trong nhiều khía cạnh của thời đại chúng ta.
 
 
Đây là thời gian di tản của những đám đông: dân chúng với tâm trạng hết sức khác biệt đã chia sẻ một môi trường sống giống nhau; sự mời chào thiên hình vạn trạng của những giáo phái và các cộng đồng tôn giáo khác nhau, cũng như của thế giới dân ngoại, và mô hình suy tư triết học lại hầu như có thể được gọi là đa nguyên. Sự tan rã dần dần của đế quốc Rô-ma đã đạt đến cực điểm trong sự xâm lăng và tàn phá thành phố Rô-ma của người Goth (410). Như vậy Ausgutino đã nếm trải sự điêu tàn của một nền văn hóa; nhưng một nền văn hóa mới lại đã hửng sáng. Tính mềm dẻo đối với các quan điểm văn hóa phương Tây của Ky-tô giáo thời Trung Cổ được đưa ra: dưới thời hoàng đế Konstantin, thế giới Ky-tô Giáo có được sự tự do trong Đức Tin (313), và dưới thời hoàng đế Theodosius, Ky-tô giáo đã trở thành quốc giáo (391); tất cả nền phụng tự ngoại giáo đều bị cấm. Ausgutino – người có thiên tài về tri thức, được trang bị với một trí khôn sắc bén, nhưng cũng là một con người đầy sinh lực và mạnh mẽ, một người ý thức về sự mâu thuẫn nội tại nơi bản tính của mình, và cũng là người kiếm tìm. Ông sinh tại Tagaste của Numidien thuộc Bắc Phi (Tức Algeria ngày nay); là Giáo sư của môn hùng biện và tu từ học, trước tiên tại Karthago và sau đó là Rô-ma và Milan.
 
 
Một mặt, ông không hề có thành kiến với những cám dỗ của cuộc sống này: ông yêu thích sự sa hoa và những thú vui, và thường thích đi vào những hý viện và rạp xiếc. Nhưng mặt khác ông lại là người đang tìm kiếm Thượng Đế ở bước khởi đầu. Trước đây ông đã từng nghiên cứu triết học. Trong nhiều năm trời, ông là thành viên của một giáo phái rất nổi tiếng, đó là giáo phái Manike, một giáo phái khá phổ biến ở vào giai đoạn cuối của thời cổ đại Ky-tô giáo mà sự tiếp tục phát tán của nó đã được nhìn thấy.
 
 
Một nỗi khát khao cũng như một sự rối loạn lớn trong tâm hồn đã làm ông phải lo âu, nó khiến ông phải kiếm tìm chân lý mà chỉ với nói ông mới có thể có được một điểm dựa vững chắc cuối cùng. Ông cảm thấy bị giằng xé trong lòng và đau đớn giữa việc kiếm tìm sự thành đạt, bước đường công danh, tiền bạc và sự tận hưởng vô hạn đối với sự cảm thụ của ông nơi cuộc sống trần tục, và sự kiếm tìm một „cuộc sống hoàn thiện“ thể hiện qua sự từ bỏ và tiết chế. Vào năm 32 tuổi, ông đạt tới điểm sâu nhất trong cuộc đời của mình, ngay lúc ông cảm nhận được sự biến đổi nội tâm như là một kinh nghiệm hoán cải được trình bày trong cuốn „Tự Thú“ của ông, đây là cuốn sách tự truyện đầu tiên của văn học thế giới, nó miêu tả sự phát triển nội tâm của một con người một cách tinh tế với nhiều sắc màu; nó miêu tả một cách trực tiếp dựa trên phương pháp phân tâm học.
 
 
Dấu chỉ đường cho ông ở đây là cuộc gặp gỡ với Thánh Ambrosio Giám mục thành Milan, một con người hăng hái và đầy nỗ lực, thậm chí Ngài còn khiển trách cả hoàng đế, nhưng cũng là một người tốt lành nhân hậu và có một đôi tai luôn rộng mở để sẵn sàng lắng nghe mọi người. Tuy nhiên, cũng không được quên mối liên hệ của mẹ ông – Thánh Nữ Monica – một nữ tín hữu đầy nhiệt thành, bà đã không hề tiếc thời gian với con trai của mình, để cầu nguyện, lo lắng và tác động trên ông.
 
 
Vào đêm Phục Sinh của năm 387, Ausgutino được lãnh nhận Bí Tích Thanh Tẩy bởi Thánh Ambrosio. Một năm sau đó, ông trở lại Bắc Phi và cùng với một số người thân tín, dẫn dắt đời sống tu trì trong việc nghiên cứu tri thức và thực hành khổ chế. Năm 391 ông được thụ phong Linh mục, và năm 395 ông được tấn phong để trở thành Giám mục của Giáo Phận Hippo Regius – một điều vô cùng trái ngược với mong muốn của ông, vì ông ưa thích hoạt động tri thức và cuộc sống thanh vắng hơn. Tuy nhiên, ông đã rời bỏ „tháp ngà“ của mình và nhận lấy sự vất vả của chức vụ Giám mục để giảng dậy, và để nói về công lý, điều mà mọi người lắng nghe trong những mối quan tâm khác nhau của họ; để tham dự những cuộc hội thảo hay hội nghị của các Giám mục. Ngài đã thực hiện điều đó với một sự hy sinh lớn lao; nhưng Ngài cũng được các tín hữu kính yêu.
 
 
Thánh Augutino đã để lại rất nhiều các tác phẩm; mà các tác phẩm „Tự Thuật“ và „Thành Đô Thiên Chúa“ có lẽ là những tác phẩm có một sự ảnh hưởng sâu rộng nhất. Thánh Nhân quan tâm đến những luồng Thần học khác nhau trong thời đại của mình, và là người sống đồng thời với những Giáo Phụ vĩ đại nhất. Thánh Nhân qua đời vào năm 430 khi những kẻ phá hoại tấn công thành phố Hippo Regius.
Sự từng trải lớn lao về cuộc sống chính là sợi chỉ đỏ xuyên suốt toàn bộ cuộc sống cũng như toàn bộ các tác phẩm của Ngài: Tình Yêu Thiên Chúa. Ngài đã nhận ra được một sức mạnh dồn dập trong con người của Ngài, nó thôi thúc Ngài tìm đến Thiên Chúa. „Yêu thương rồi hãy làm những gì bạn muốn!“ – chính lời phát biểu nổi tiếng này đã trở thành một châm ngôn có cánh. Chứa đựng trong đó là một sứ điệp được cô đọng mà với nó cuộc sống của Thánh Ausgutino vẫn còn có giá trị đối với chúng ta ngày nay.
 
 
Lm Đa-minh Thiệu – chuyển ngữ

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

TOP